Hoạ sĩ Tạ Tỵ, người được coi là đi tiên phong trong
mỹ thuật Việt Nam đương đại.
Hoạ sĩ Tạ Tỵ sinh ngày 24.9.1922 tại Hà Nội. Cùng với các
hoạ sĩ Bùi Xuân Phái, Lê Quốc Lộc, Mai Văn Nam,Lương Xuân
Nhị,... Tạ Tỵ từng là một trong những người thầy dạy mỹ
thuật đầu tiên ở Liên khu 3 trong kháng chiến chống Pháp.
Năm 1954, họa sĩ Tạ Tỵ di cư vào Sài Gòn . Sau 1975,
sau một thời gian đi học tập cải tạo, ông định cư tại
Hoa Kỳ, và từ năm 2002 hoạ sĩ đă trở về sống và tiếp tục
hoạt động nghệ thuật ở VN, và qua đời tại đây.
Bắt đầu viết từ đầu thập niên 50, Tạ Tỵ là một nghệ sĩ đa
tài. Ban đầu ông có vẽ sơn mài, cùng thời kỳ với
những họa sĩ như Nguyễn Gia Trí, Lê Phổ, Nguyễn Tư
Nghiêm... Nhưng ông được biết đến nhiều hơn cả khi đi
theo trường phái lập thể. Theo họa sĩ Trịnh Cung,
họa sĩ Tạ Tỵ là người gắn bó và đi đầu trong phong
cách hội họa lập thể ở Việt Nam từ thập niên 1940
đến 1960. Sang thập niên 1970, ông chuyển sang phong
cách trừu tượng.
Tuy sống trong thời kì hai miền Việt Nam chia cắt,
nhưng người ta không tìm thấy bóng dáng chiến tranh
trong hội họa Tạ Tỵ. Một mảng tranh được công chúng
biết đến nhiều là những bức ký họa do Tạ Tỵ vẽ
về những nghệ sĩ mà ông quen biết. Những bức chân
dung các nghệ sĩ như Tchya Đái Đức Tuấn, Vũ Hoàng
Chương, Trịnh Công Sơn...có thể tìm thấy nhiều trên
sách báo miền Nam Việt Nam trước 1975 và được giới
nghệ sĩ đánh giá cao.
Ngoài hội hoạ, ông c̣n nổi tiếng trên nhiều lĩnh vực sáng
tác: truyện, thơ, kịch bản, bút kư... Trong hơn nửa thế kỷ
sáng tác, Tạ Tỵ đă để lại nhiều tác phẩm với các thể loại
khác nhau
Năm 1954, họa sĩ Tạ Tỵ di cư vào Sài Gòn và trở
thành trung tá đấu tranh chính trị trong quân đội
Việt Nam Cộng hòa.
Đây là lý do mà sau năm 1975, tên của Tạ Tỵ ít được
nhắc đến công khai ở Việt Nam, tuy rằng, theo họa sĩ
Trịnh Cung, Bảo tàng Mỹ thuật ở Hà Nội và TP. HCM
vẫn treo một số bức tranh của ông. Thuy Vi
Tác phẩm hội họa của Tạ Tỵ
Tạ Tỵ là người họa sĩ Việt Nam đứng ở điểm
khởi đầu của một chuyển động hội họa khác bắt nguồn từ cái
nôi Cao Đẳng Mỹ Thuật Đông Dương. Thực sự mà nói, hội họa
Việt Nam không có một quá khứ sung túc. Một nước nông nghiệp
và nghèo, hội họa đối với Việt Nam là một thứ xa xỉ. Cho đến
ngày hôm nay chúng ta chưa t́m được những chứng liệu hội họa
nào quan trọng, ngoài loại tranh mộc bản thường được gọi là
“tranh Đông Hồ” hay tranh nhân gian.
Có người nhận xét, người Việt Nam không đặt hội họa ở vị trí
trang trọng. Chúng ta ghi nhận nhiều vị minh quân yêu thi
văn, nhưng không thấy nói vị vua nào yêu hội họa. Anh Tạ Tỵ
cũng đồng ư rằng, ở Việt Nam, hội họa bị xếp dưới văn xuôi,
thi ca và âm nhạc. Thói quen này khiến người thưởng ngoạn
Việt Nam bị handicap trong khả năng nh́n hội họa, trong khi
khả năng đọc, khả năng hát, lại có nhiều điều kiện thuận lợi
hơn để phát triển. Có lẽ đây là thói quen và khó khăn chung
của hội họa toàn cầu, nhưng người họa sĩ Việt Nam chịu thiệt
tḥi nhất.
Cái khó khăn khác mà những người làm hội họa Việt Nam là sự
hiếm hoi những người viết phê b́nh hội họa. Lư do thật
nhiều, mà một vài thí dụ là - sự e ngại của người làm hội
họa phải nói về chính ḿnh hay về một người làm hội họa khác
- không có nhu cầu phê b́nh hội họa v́ không có thúc đẩy của
nhu cầu thưởng ngoạn hội họa. Sự khan hiếm con người phê
b́nh hội họa khiến cho sinh hoạt hội họa thiếu những khích
thích tố cần thiết, khiến người thưởng ngoạn hội họa được
cung cấp hạn chế những giới thiệu và giải thích hội họa cũng
như hướng dẫn thưởng thức hội họa. Một số người Việt Nam có
một quan niệm hội họa khá lạ lùng: “Nghệ Thuật không có giải
thích.”
Họa sĩ Tạ Tỵ và những họa sĩ ở cùng thời đoạn mở đầu nền hội
họa “mới” của Việt Nam như Nguyễn Gia Trí, Tô Ngọc Vân, Bùi
Xuân Phái, Lê Phổ... đă làm những mở đầu hội họa trong những
điều kiện khó khăn mang cả hai tính khách quan và chủ quan.
Họa sĩ Tạ Tỵ đă chịu đựng những khó khăn trầm trọng hơn, khi
anh chọn đi con đường khác, con đường “hội họa mới,” với chữ
“mới” để diễn tả một phong trào hội họa đă và đang nổi nóng
ở phương Tây sau thời Phục Hưng.
Trong khi hầu hết những họa sĩ Việt Nam cùng thời chọn lựa
những khai phá hội họa trong chuyển tiếp trường ốc, trong
một truyền thống hội họa Việt Nam có thể rất mờ nhạt, họa sĩ
Tạ Tỵ đă chọn con đường mới mà chính những kẻ khởi xướng ở
phương trời Tây cũng gặp cả thiên nan vạn nan. Phái Lập Thể
với những Picasso, Braque... đă làm được những cuộc vượt
thoát lớn nhờ những bênh vực, những tiếp tay của những
Getrude, Stein, Alfred Jarry, Guilaume, Apolinaire,... Ở
Việt Nam sinh hoạt hội họa thiếu vắng những người phê b́nh
hỗ trợ có sức mạnh lư luận thuyết phục.
Một số người phê b́nh hội họa cũ đă nh́n hội họa theo định
kiến quần chúng, nh́n cái đẹp theo nghĩa mỹ thuật, dẫn từ
chữ Beau Art của người Pháp. Ở thời đoạn quá độ đó, người
làm hội họa cũng như người thưởng ngoạn hội họa Việt Nam hầu
hết cũng chỉ tuyên xưng những quy luật lượng giá nghệ thuật
cổ điển, kể cả những quy luật lượng giá cái đẹp theo quan
niệm Đông Phương cũ.
Ngoài ra, những người làm hội họa Việt Nam thường phải đặt
ḿnh trong những tập hợp nghệ thuật, như một bộ phận thứ yếu
của cái toàn bộ để được chống đỡ. Đó là những tập hợp mang
tên những nhóm văn chương, văn đoàn. Phê b́nh hội họa thường
mang tính làng, xă, bộ tộc...
H́nh như Tạ Tỵ là con người sáng tạo hội họa đơn độc. Anh
không có tên trong một nhóm văn chương nào. Anh chọn con
đường đi riêng, con đường đi khác. Anh không thủ đắc những
yểm trợ của các nhóm văn chương đương thời. Họa sĩ Tạ Tỵ ghi
nhận rằng yếu tố vô tư và công b́nh rất mỏng manh trong sinh
hoạt phê b́nh hội họa Việt Nam. Tuy nhiên, ông ghi nhận
trường hợp đặc biệt với nhà phê b́nh hội họa Phạm Thanh.
Qua những chọn lựa của Tạ Tỵ và những họa sĩ đương thời,
chúng ta không thể khẳng định chọn lựa nào đúng hay sai. Mỗi
khu vực khai phá đều có những cái đẹp, cái đúng. Chúng ta
hăy nh́n vào chính con người họa sĩ, những suy nghĩ của họ,
những kỹ thuật của họ gửi trong tác phẩm.
Họa sĩ Tạ Tỵ đă đạt được những vượt thoát khó khăn trên con
đường ông chọn lựa. Ông đă chinh phục đám đông thưởng ngoạn
ngay trong cuộc triển lăm đầu tiên của ông tại trụ sở Hội
Khai Trí Tiến Đức vào năm 1952. Cuộc triển lăm riêng duy
nhất trên đất Bắc, cộng thêm hai cuộc triển lăm riêng khác
tại miền Nam Việt Nam sau năm 1954.
Họa sĩ Tạ Tỵ là người họa sĩ Việt Nam đầu tiên bước vào con
đường hội họa mới “modern art” trong một thế giới Việt Nam
mang đầy tính bảo thủ ở thời kỳ quá độ. Anh không phải chỉ
là con người khai phóng hội họa mới Việt Nam, anh đă là một
biểu tượng. Tạ Tỵ-Hội họa lập thể và ngược lại. Anh đă
thuyết phục được một đám đông mang tính hoài nghi, phủ nhận
những ǵ khác với truyền thống cũ. Tạ Tỵ, con người khai
phá, con người chinh phục. Đó là những đặc tính đưa ông lên
thứ hạng một họa sĩ tên tuổi.
Tạ Tỵ đă thuyết phục đám đông tin ở một thực tế khó tin, khó
giải thích: Mọi môn nghệ thuật trong thực tế đều mang tính
trừu tượng, v́ không có một sao chép toàn bích những đối
tượng nguyên thủy được sao chép. Lập thể là một kiểu cách
hội họa trừu tượng khác, là một đập phá, cô lập và tái phối
trí với những đống, khối, và mảng màu sắc lệch khớp.
Họa sĩ Tạ Tỵ đă thuyết phục đám đông thưởng ngoạn chấp nhận
một cái đẹp khác. Chấp nhận chữ “Mỹ” ở một quan niệm rộng
răi hơn. Anh là một họa sĩ mang nội lực sung măn trong trí
sáng tạo, trên cây cọ. Anh có khả năng thuyết phục và có sức
mạnh chinh phục.
Tôi có dịp xem một tập hợp khá đầy đủ những họa phẩm của Tạ
Tỵ trong chuyến viếng thăm anh tại San Diego. Những bức chân
dung vẽ theo lối bán lập thể, những họa phẩm lập thể và
những đổi thay mới nhất của anh qua những họa phẩm trừu
tượng. Anh tâm sự, anh muốn ghi chép cuộc đời, con người,
trong vũ trụ.
Điểm lạ nơi Tạ Tỵ, con người khai phá, là anh cũng lại là
con người kỷ luật với chính ḿnh, nghiêm minh với những quy
luật về kỹ thuật hội họa. Điều đặc biệt là hầu hết những họa
phẩm của anh đều tích lũy một dũng lực vũ băo. Cái dũng lực
đó nằm tronh những khối màu vững chăi, những đường nét cương
quyết. Tôi nghĩ, một kẻ chinh phục không bao giờ do dự.
Long Ân
|